Diêm vương phúc hắc – Vương Phi gây rối
Phan_49
Dưới mặt bàn, tay phải Lưu Quang cùng tay trái Tiểu Vũ năm ngón tay quấn quít. Tựa hồ là tâm ý tương thông, hai người đồng thời nghiêng mặt sang bên nhìn nhau, một khắc khi ánh mắt chạm nhau, Tiểu Vũ quay mặt đi, có chút xấu hổ cúi đầu. Tiểu Quang nâng môi lên, mặt cười đến rực rỡ.
Đã nhận ra tầm mắt có chút nóng bỏng, Lưu Quang ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Lúng túng nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng nói: “Động đũa thôi.”
. . . . . . . ?
”Á. . . Được, được! Mọi người động đũa tự ăn đi.”
Mặc dù không rõ ràng sự việc thế nào, nhưng Chung Quỳ nghe theo lời Lưu Quang nói, vậy thì động đũa.
Mọi người nghe vậy, tất cả cầm đũa lên gắp thức ăn, khai tiệc. Bọn hắn thật sự không biết cái gì là đói, thật ra thì ăn cơm căn bản không cần thiết, nhưng nếu lão Đại nói liên hoan, vậy thì phối hợp mà ăn!
Tiểu Vũ cùng Lưu Quang vốn là tay đều ở dưới bàn, không đưa ra. Cũng không tính sẽ ăn cơm.
Không rõ chân tướng Tiểu Hắc đang gắp thức ăn, rất nhiệt tình hỏi câu. “Ơ? Lão Đại và Vũ nha đầu làm gì mà không ăn?”
Kết quả là, Tiểu Vũ đưa tay phải ra, Lưu Quang đưa tay trái ra.
Thấy lão Đại gắp thức ăn không thuận mắt Tiểu Hắc lại nghi hoặc nói: “Ơ? Lão Đại, sao ngươi thành thuận tay trái rồi?”
Cách!
Một ánh mắt lạnh lùng quét qua, tiểu Hắc cả kinh, chiếc đũa rơi xuống.
Lưu Quang nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, ánh mắt rõ ràng biểu đạt “Quản ngươi đánh rắm”! Trên mặt còn kém không khắc lên chữ, “Ngươi nói nhảm một câu, ta liền để cho ngươi chết rất khó coi!”
Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng dời mắt, ngồi xổm xuống đi nhặt đũa.
Nhặt được đũa chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt vừa đúng liếc thấy hai tay hai người nắm chặt quấn quít, lúc này đã hiểu tất cả. Trở lại chỗ ngồi thì trên mặt là nụ cười như tên trộm.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu tử này nhặt được bảo vật ở đáy bàn? Con ngươi đảo một vòng, tay rất không cẩn thận vung lên, chiếc đũa liền rớt xuống.
”Hắc hắc, ta nhặt chiếc đũa.”
Đợi Tiểu Bạch từ đáy bàn ngẩng đầu lên, trên mặt cũng là một hồi tỉnh ngộ. Tiếp tục như Tiểu Hắc, lắc đầu nở nụ cười.
Ai ui, này!? Lần này đến phiên Tiểu Thôi kinh ngạc. Hai tiểu tử này nhìn thấy cái gì? Đáy bàn có cái gì sao? Nghĩ như vậy, tay run lên, chiếc đũa của hắn cũng rất thiếu thận trọng rơi trên mặt đất.
”Hắc hắc, ta cũng nhặt chiếc đũa.”
. . . . . . .
Chung Quỳ thấy ba tiểu tử kia cười gian trá, trong lòng cũng rất ngứa ngáy. Suy tư có nên đem chiếc đũa này cũng không chú ý mà đánh rơi một cái không?
Do dự hết sức, chỉ thấy Lưu Quang chẳng biết lúc nào, đôi mắt nhìn chăm chú vào hắn.
”Thế nào? Cái người này cũng muốn đánh rơi chiếc đũa?”
Ý định bị biết được, trong lòng Chung Quỳ cả kinh. Sơ ý một chút, chiếc đũa cứ như vậy rời tay, rơi trên mặt đất.
Hít sâu một hơi, mắt Chung Quỳ trợn to, nhìn thấy Lưu Quang khẽ nheo mắt. Vội vàng giơ tay thề.
”Lão Đại! Đây thật sự là không cẩn thận! Ta. . . Ta tuyệt đối không phải cố ý!”
Giọng nói khẩn trương cũng có chút cà lăm, ba người Tiểu Thôi bên cạnh thiếu chút nữa cười lạc giọng. Ngại lão Đại đang ở đây, chỉ có thể dùng sức nén, không dám quá càn rỡ.
Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, cuối cùng mở miệng nói: “Được rồi. Ta có hai chuyện muốn nói cùng mọi người.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng biết lão Đại muốn bắt đầu. Từng đôi đũa một để xuống, lặng lẽ đợi người khác lên tiếng.
Ánh mắt Lưu Quang liếc Bạch Nhược, khẽ nói: “Chuyện thứ nhất, Bạch Nhược sau này sẽ là một thành viên của Địa phủ chúng ta. Về sau sẽ sống cùng nhau, mọi người làm quen một chút đi.”
Bạch Nhược đứng lên, hướng mọi người gật đầu hành lễ.
”Ta là Bạch Nhược.”
Chỉ bốn chữ, coi như là giới thiệu xong xuôi. Mọi người cũng không phải là người đa lễ, đối với mấy cái này cũng không để ý. Kì thực nhìn dung mạo của nàng, cộng thêm nghe Tiểu Hắc nói. Cũng biết nàng là Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế. Về phần lão Đại tại sao muốn đem Quỳnh Hoa tiên tử lưu ở Địa phủ, không rõ chân tướng, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
Chung Quỳ đứng lên đầu tiên, cũng hướng Bạch Nhược khẽ vuốt cằm, “Ta là Chung Quỳ, về sau ở Địa phủ có chuyện gì không hiểu hoặc chuyện gì không giải quyết được, có thể tìm ta thương lượng.”
Tiểu Thôi vươn tay, mỉm cười nói: “Ta là Thôi Thương Quân. Ngươi có thể như mọi người gọi ta là Tiểu Thôi cũng được.”
Tiểu Bạch đứng lên đi tới trước mặt Bạch Nhược, rất thân thiết nắm tay phải của nàng, khẽ hôn mu bàn tay nàng.
”Cô nương xinh đẹp, ta tên là Bạch Vô Thường. Ngươi có thể gọi ta là Vô Thường, cũng có thể gọi ta là Tiểu Thường Thường.”
Ai ui má ơi!
Cả người Tiểu Hắc khẽ run rẩy, một tay kéo ghế.
”Ta là Tiểu Hắc, Hắc Không Mệnh. Ngươi đừng để ý cái người buồn nôn đó. Hãy như mọi người, gọi ta là Tiểu Hắc, gọi hắn là Tiểu Bạch là được.”
Bị lời nói của Tiểu Hắc chọc cười, nụ cười trên mặt Bạch Nhược sâu hơn.
Tiểu Vũ bởi vì tay trái bị nắm, cho nên cũng không có biện pháp đứng dậy. Không thể làm gì khác hơn là khẽ nghiêng người, hướng Bạch Nhược cười điềm nhiên nói: “Ta tên là Tiểu Vũ. Về sau ở Địa phủ, rốt cuộc cũng có nữ nhân làm bạn rồi.”
Việc đã đến nước này, nàng cũng không giận gì Lưu Quang. Hơn nữa trí nhớ nàng đã khôi phục, biết người trước mắt chính là Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế. Về phần tại sao Lưu Quang muốn cho nàng ta đến Địa phủ, sau này nàng có thể từ từ hỏi hắn.
. . . . . . .
Chương 3: Cái gì là tạp chí nhiều màuNghe thấy nàng nói những người này, Hắn biết nàng không trách hắn.
Tâm tình ngày càng tốt, tươi cười cũng càng ngày càng sâu. Vũ nha đầu hẳn là hiểu hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng không nhằm vào Bạch Nhược, mà đối phó với người kia!
Cái kia thiếu chút nữa làm cho hắn hối hận cả đời.
Dương Tiển!
Còn nhớ rõ lúc ấy ta đã từng nói gì không? Có một ngày ngươi sẽ quỳ xuống cầu xin ta. Hãy chờ xem, ngày này không xa. Không đem ngươi bức điên, không cho ngươi nếm thử chút đau đớn, ta sẽ không gọi là Lưu Quang!
Bạch Nhược hướng mọi người mỉm cười, thuần khiết như tuyết, thanh nhã như mai.
Tiểu Bạch nhìn đến si mê, đột nhiên nhăn mi lại, có chút khó hiểu nói: “Lão Đại? Bạch Nhược đến địa phủ,ngươi chuẩn cho nàng làm cái gì? Chắc không phải theo chúng ta đi bắt quỷ chứ?”
Hắn lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải! Nàng đã sớm tìm được vị trí thích hợp, sẽ không cần ngươi quan tâm.”
“A? Ở đâu? Làm cái gì?” Mỗ Bạch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
Hắn không lên tiếng, ngược lại Bạch Nhược nói ra một câu có ý nghĩa sâu xa:
“Bên cầu Nại Hà độ chúng sinh.”
…?
Khụ, khụ.
Bổng nhiên một trận trầm mặc, mọi người chờ hắn tiếp tục lên tiếng. Thế nhưng người nào đó ở thời khắc mấu chốt ngậm miệng không nói, liền như vậy chậm rãi ngồi ở kia. Mà càng làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái chính là, nha đầu kia từ lúc đầu đến giờ vẫn im lặng. Ngồi ở vị trí phía trên, cũng không nói chuyện.
Quái! Thật sự là kỳ quái!
Cho dù cùng lão Đại nói có lý, cũng không cần im lặng như vậy nha?
“Lão Đại! Sự kiện còn lại là gì? Nói tiếp đi!”
Tiểu Hắc ruột để ngoài da, rất hiếu kỳ, thấy mọi người không nói chuyện, không khỏi nhịn không được ồn ào ra tiếng.
Vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, ánh mắt lóe lên, liếc mắt nhìn nha đầu kia ở một bên. Thấy nàng cúi đầu không nói, đoán được trong lòng nàng phỏng chừng còn chưa hết buồn rầu.
Nhẹ nhàng ho khan, Một bàn tay to, một bàn tay nhỏ. Năm ngón tay cùng gắt gao nắm chật, hơi hơi dùng sức nâng lên đặt ở trên bàn.
Như vậy một bộ dáng ta ta ngươi ngươi, bất ngờ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hắn không nói một lời, thản nhiên đảo qua mọi người liếc mắt một cái. Nghĩ thầm rằng, không cần ta nói sáng tỏ? Hẳn là đều hiểu hết rồi?
“A ~~~~~”
Mọi người lĩnh ngộ, cùng kêu lên ăn ý. Âm điệu cố ý kéo thật sự dài.
Hắn vươn tay trái sờ sờ mũi, đảo cặp mắt trắng dã nói thầm. Aizz, thật vất vả mới tạo được hình tượng uy phong, nay toàn bộ đều bị hủy hết. Bất đắc dĩ nha, mỗi người đều có nhược điểm. Hắn có thể đối mặt bất luận kẻ nào đều không hề sợ hãi, đến mười vạn thiên binh hoặc là trăm vạn yêu ma, hắn tuyệt đối cũng không một chút nhăn mày. Chính là đối mặt với chuyện tình cảm, hắn thật đúng là không biết làm sao. Thật sự là không biết mở miệng nói cái gì.
Hắn cũng không thể cùng đám tiểu hỗn đản nói: “Ta cùng vũ nha đầu hiện tại chính thức bắt đầu kết giao.”
. . . . . . Rất mất mặt nha, chính hắn nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Việc này, Tiểu Vũ về sau chính là nữ nhân của ta! (Các ngươi cho ta chút mặt mũi đi!) Ai dám động vào nàng chính là động vào ta! Trái lời ta tất cả sẽ bị đem quăng cho cá ăn!”
. . . . . . Rất bạo lực nha, hiện tại đề xướng xã hội hài hòa, bọn họ cũng muốn đề xướng địa phủ hài hòa!
“Ta và Tiểu Vũ ở cùng nhau, các ngươi phải chúc phúc chúng ta bạch đầu giai lão, vĩnh viễn tắm trong bể tình.”
. . . . . . Rất ghê tởm, hắn nói không nên lời.
Mọi người ở đây sau khi nghe xong, chợt nghe người nào đó nghi hoặc hỏi: Chúng ta “a” cái gì vậy?
Mọi người vừa liết mắt xem thường, tay Tiểu Vũ cầm đũa lập tức liền hướng người nào đó ném.
“Tiểu Hắc! Ta nói ngươi không chỉ có đầu không dùng được, mà ngay cả ánh mắt cũng quá tệ!”
Nắm chặt tay hắn, nâng lên hướng Tiểu Hắc quơ quơ.
“Thấy không? Thấy không? Thế này ngươi còn nhìn không hiểu có ý tứ gì? Uổng cho ngươi sống đến từng này tuổi thế mà còn không thông suốt như vậy!”
Nàng kích động đứng lên, còn muốn quở trách mỗ Hắc vài câu. Trong đầu đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt buồn bã, không lên tiếng.
Một lát sau, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cám ơn, cám ơn các ngươi. Ta có thể biết các ngươi, thật sự, thật sự rất hạnh phúc.”
. . . . . . ?
Tiểu Hắc hoàn hồn đầu tiên, lấy tay quơ quơ trước mắt nàng, mê mang nói: “Vũ nha đầu? Ngươi không sao chứ? Chắc không bị ngộ độc thức ăn chứ? Nói mê sảng cái gì vậy?”
Nàng vô lực thở dài, cảm xúc tốt vừa mới nổi lên một chút đã bị phá hư toàn bộ. Tức giận quát: “Ai nói mê sảng! Không cảm giác được là phát ra từ tận đy lòng ta để cảm tạ các ngươi sao? Cám ơn các ngươi lúc trước tận tâm bảo hộ ta! Tuy rằng cuối cùng ta bị đẩy xuống sông, nhưng với các ngươi không quan hệ, các ngươi vì ta mới bị thương, bị khi dễ. Cho nên, thực sự cám ơn các ngươi!”
Tiểu Hắc tức cười một hồi, Tiểu Bạch bên cạnh mặt lộ vẻ kinh ngạc, lắp bắp nói: “Vũ nha đầu? Ngươi? Ngươi khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Nàng mỉm cười gật gật đầu, nhớ tới lúc trước bọn họ liều chết bảo hộ nàng, trong lòng một mảnh ấm áp.
Mọi người đem tầm mắt dời về phía Lưu Quang, thấy hắn thực bình tĩnh nhún nhún vai, tựa hồ đã sớm biết chuyện này. Thấy hai người vẫn còn nắm tay nhau bất giác mọi người lại ăn ý cùng kêu lên.
“A ~~~~~”
Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rút tay ra, hai má hồng hồng, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch Bạch! Ngươi đừng a lớn tiếng như vậy, đừng cho là ta không biết trong phòng ngươi, dưới gối giấu cái gì! Khuyên ngươi tốt nhất đừng có tâm tư gì đối với Bạch Nhược nhà ta, nếu tâm dương khó nhịn, liền tự mình trở về giở gối đầu ra lấy ‘tạp chí nhiều người không nên có’ mà xem. Bạch Nhược nhà chúng ta thuần thuần khiết khiết, không phải đồ ăn của ngươi!” (ta nghĩ là tạp chí Playboy ^^)
Tiểu Bạch trừng mắt, xấu hổ.
“Ngươi. . . . Ngươi làm sao biết được ta để cái gì dưới gối”
Hắc hắc. Nàng cười gian một tiếng. “Nếu muốn quỷ không biết, trừ phi mình đừng làm!”
Tiểu Bạch không nói gì, tiểu Hắc chen vô giúp vui nói: “Ca! Cái gì là tạp chí nhiều người không nên có? Sao ngươi lại giấu tạp chí nhiều người không nên có? Tạp chí nhiều người không nên có chẳng lẽ là thứ gì không tốt sao? Nếu không tốt vì sao ngươi còn đem tạp chí nhiều người không nên có giấu ở gối đầu? Ơ? Mà tạp chí nhiều người không nên có cùng Bạch Nhược có liên quan gì?”
. . . . . .
Một đoạn câu hỏi của mỗ Hắc, càng làm cho mỗ Bạch xúc động muốn giết người diệt khẩu. Hắn thấy tình thế không đúng, đúng lúc phát huy tác dụng của lão Đại. Che miệng khụ khụ, kéo lực chú ý mọi người.
“Tốt lắm, sự tình cũng nói xong, mọi người khó được cùng một chỗ như vầy, tuy rằng không cảm giác đói, nhưng nhấm nháp mỹ vị cũng không tệ. Cũng không biết những người này tay nghề thế nào? Mọi người động đũa đi.”
Hắn vừa nói, mọi người đương nhiên ngoan ngoãn nghe lệnh. Tiểu Hắc cũng tạm thời không để ý tới tạp chí nhiều người không nên có, hưng phấn cầm đũa, hướng thức ăn trên bàn nếm thử.
Chương 4: Canh này? Hương vị không đúng.Tiểu Hắc nhìn đĩa rau ở một bên đắc ý nói: “Những đồ ăn này chính là ta cùng Tiểu Bạch đi nhân gian lựa chọn, cố ý từ các nhà hàng mà mua tới. Tên nghe đều cảm thấy được hương vị nha.”
Tiểu Bạch cũng cầm lấy chiếc đũa, lười quan tâm Tiểu Hắc cùng mỗ nha đầu so đo. Nghĩ thầm, nên về phòng đem mấy quyển tạp chí giấu ở chỗ khác. Tiểu nha đầu thật sự là không thể trêu vào, ngay cả tạp chí bảo bối của hắn cũng bị phát hiện. Buồn bực!
Bạch Nhược mỉm cười đứng lên, bưng bát lên, múc canh cho mọi người. Mọi người gật đầu nói cảm ơn, cầm lấy liền há mồm uống một ngụm lớn.
Một giây kế tiếp, ngoài Bạch Nhược vừa bưng canh chuẩn bị uống, mọi người còn lại, sắc mặt đều rất khó coi.
Mọi người ngậm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ. Một ngụm canh to trong miệng, thần sắc rất khó coi.
“Làm sao vậy?” Bạch Nhược buông bát canh, khó hiểu hỏi.
Bởi vì canh trong miệng chưa nuốt xuống, không thể nói chuyện. Con ngươi Lưu Quang trừng Hắc Bạch vô thường ở đối diện. Dùng ý niệm hỏi.
“Canh này là ai mua ?”
Mỗ Hắc dùng sức lắc đầu, “Không phải ta!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian